Câu nói ngắt quãng giữa chừng, rồi màn hình tim đột ngột kéo dài thành một tiếng “tít” vô hồn.

Tôi vẫn nhớ rõ hôm cha tôi mất.

Phòng bệnh khi ấy chỉ có tiếng máy tim đếm từng nhịp yếu ớt, mùi thuốc sát trùng hăng nồng. Ông nằm trên giường, gầy đến mức tôi có thể thấy rõ từng khớp xương trên bàn tay nắm lấy tay tôi.

Cha thều thào:

“Cẩn thận… với mẹ con… bà ấy… không—”

Câu nói ngắt quãng giữa chừng, rồi màn hình tim đột ngột kéo dài thành một tiếng “tít” vô hồn.

Cánh cửa bật mở.
Mẹ tôi bước vào, áo khoác mỏng còn vương sương, trên tay là hộp cháo bà vừa mua cho ông. Bà chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi đánh rơi hộp cháo xuống sàn.

Tôi quay lại nhìn bà, cảm giác trong ngực lạnh đi.
Không hiểu sao, câu nói dang dở của cha cứ vang mãi trong đầu tôi như một lời trăn trối bị cắt đôi:

“Cẩn thận với mẹ con…”

Những ngày sau đám tang, căn nhà trống trải đến mức chỉ cần tiếng thìa chạm vào chén cũng nghe như vang vọng. Mẹ ngồi lặng bên bàn thờ, đếm từng nén hương. Tôi vẫn đối xử bình thường, nhưng giữa chúng tôi đã có một bức tường vô hình.

Một buổi tối, tôi nghe bà nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
Giọng nhỏ, nhưng đủ để tôi nghe thấy mấy chữ:

“Ừ, tôi đã chuyển hết giấy tờ rồi. Căn nhà bán xong, phần còn lại tôi gửi sau.”

Tôi khựng lại. “Giấy tờ”? “Bán nhà”?
Cha tôi từng dặn, căn nhà này là tâm huyết cả đời của ông, “đừng bao giờ để người khác dòm ngó”. Vậy mà giờ…

Tôi bắt đầu để ý mọi thứ.
Mẹ hay khóa phòng cha, mỗi lần tôi định bước vào là bà đổi chủ đề.
Những bức ảnh gia đình dần biến mất khỏi tường.
Và một hôm, tôi thấy bà đốt một xấp thư cũ trong sân sau.

“Thư gì thế mẹ?” – tôi hỏi.
“Giấy lộn thôi con, đừng bận tâm.”

Giọng bà run nhẹ, nhưng mắt không nhìn tôi.
Khói bốc lên mùi khét. Trong ngọn lửa, tôi thoáng thấy góc tấm ảnh bị cháy dở — bóng một người đàn ông đứng cạnh cha, nét mặt thân quen nhưng bị xé mất một nửa.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu nghi ngờ.

Càng lục tìm, tôi càng thấy những chi tiết khiến mình bất an.
Trong ngăn kéo bàn làm việc của cha, tôi tìm thấy một cuốn sổ tay cũ. Ở vài trang cuối, chữ ông run run:

“Tôi không biết mình còn sống được bao lâu… Bà ấy thay đổi rồi. Cứ lạnh nhạt, tránh né tôi… Có những đêm tôi nghe bà gọi tên ai đó trong mơ… Tôi sợ mình không hiểu nổi người đàn bà sống cạnh mình suốt 30 năm.”

Tôi đóng sổ lại, tim đập thình thịch.
Từ nhỏ, tôi từng nghĩ cha là người khô khan, ít nói. Không ngờ, trong ông lại chất chứa từng ấy tổn thương.

Tôi bắt đầu tưởng tượng ra hàng ngàn kịch bản:
Phải chăng mẹ phản bội cha?
Phải chăng bà có người đàn ông khác, và tôi… không phải con ruột của ông?

Câu nói “bà ấy không—” như nhát dao cứa sâu hơn.
Bà ấy “không đáng tin”?
Bà ấy “không phải người tốt”?
Hay tệ hơn… bà ấy “không phải mẹ tôi”?

Một tối, tôi không chịu nổi nữa.
Tôi tìm đến mẹ, giọng run:

“Con hỏi thật… Cha từng nghi ngờ mẹ ngoại tình phải không?”

Mẹ sững người. Cái thìa trong tay bà rơi xuống bàn.

“Con… con nghe ở đâu?”
“Từ nhật ký của cha. Ông còn viết… sợ con không phải con ruột của ông.”

Mặt bà tái nhợt. Một lúc sau, bà đứng dậy, đi thẳng vào phòng, khép cửa lại. Không một lời.

Đêm ấy, bà không ra ăn cơm.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, bà đã rời nhà.

Chỉ để lại trên bàn một tờ giấy ngắn gọn:

“Mẹ về quê ngoại một thời gian. Đừng tìm mẹ.”

Tôi im lặng suốt nhiều tuần.
Trong lòng, vừa giận, vừa sợ, vừa trống rỗng. Tôi tự nhủ: Có lẽ cha nói đúng.
Tôi bắt đầu ký giấy bán căn nhà — căn nhà cha xây bằng mồ hôi và nước mắt — vì không muốn dính dáng đến bà nữa.

Ngày dọn đồ, tôi mở ngăn tủ cũ của cha để kiểm tra lần cuối.
Một hộp nhạc nhỏ rơi ra, cũ kỹ, phủ đầy bụi. Khi tôi mở nắp, giai điệu quen thuộc vang lên — bài hát cha thường bật mỗi khi mẹ mệt.
Dưới lớp nhung lót, có một phong thư được gấp ngay ngắn.
Trên bìa là nét chữ của cha: “Gửi con trai, nếu con đọc được, nghĩa là cha đã đi xa.”

Tôi run run mở ra.

“Con à, cha không giỏi nói lời tình cảm.
Dạo này mẹ con hay quên uống thuốc, lại giấu bệnh, cứ lo cho cha mà chẳng lo cho mình.
Cha chỉ sợ sau này cha đi rồi, con mải công việc mà không để ý đến mẹ.
Nếu có chuyện gì xảy ra, nhớ: Cẩn thận với mẹ con… bà ấy không biết giữ gìn sức khỏe.
Đừng để bà ấy một mình, con nhé.”

Tôi đọc đến dòng cuối mà tay run không cầm nổi.
Trái tim như bị ai bóp chặt.
Câu nói dang dở ấy… hóa ra chỉ là tình thương của một người cha — nhưng cái chết đã cắt ngang nó, biến nó thành một mũi dao đâm vào trái tim con trai mình suốt những tháng ngày qua.

Tôi ngồi thụp xuống sàn, khóc như một đứa trẻ.
Mọi hình ảnh quay trở lại: ánh mắt mẹ hôm bước vào phòng bệnh, nỗi im lặng trong đêm, những bức thư bà đốt — có lẽ chỉ là thư tình cha viết, bà không nỡ giữ lại vì sợ nhớ thêm.

Tôi thấy mình thật nhỏ nhoi, tàn nhẫn, và muộn màng.

Tôi vội vã tìm về quê.
Căn nhà gỗ cũ nằm cuối con đường đất, mái ngói xám bạc. Mẹ đang ngồi ngoài hiên, tóc bạc nhiều hơn trước, gương mặt gầy guộc.

Bà ngẩng lên nhìn tôi, mỉm cười, nhưng ánh mắt mệt mỏi.

“Con về rồi à?”
“Mẹ… sao không nói với con?” – tôi nghẹn ngào.
“Nói gì hả con?”
“Rằng mẹ bị bệnh… rằng cha chưa bao giờ nghi ngờ mẹ…”

Bà chỉ khẽ thở dài:

“Cha con có nói gì hôm đó không?”

Tôi nhìn xuống. Nước mắt lăn dài.

“Ông nói… mẹ đừng quên giữ gìn sức khỏe.”

Bà khẽ mỉm cười. Đôi mắt nhắm lại, bình yên như ngủ.
Ánh chiều buông xuống, gió lay nhẹ mái tóc bạc.

Ba ngày sau, tôi đưa mẹ về nằm cạnh cha, giữa cánh đồng cỏ lau quê nhà.
Trên mộ, tôi đặt lại bức thư – tờ giấy đã khiến tôi mất một năm chìm trong hận thù, và rồi cũng chính nó khiến tôi học cách tha thứ.

Tôi thắp nén hương, nói khẽ:

“Con xin lỗi… Vì đã để câu nói dang dở ấy trở thành vết thương.
Giờ thì, con hiểu rồi.
Cha chỉ muốn con yêu mẹ thêm một chút nữa.”

Gió thổi qua, tiếng chuông gió nơi mái mộ khẽ rung.
Trong phút chốc, tôi tưởng như nghe thấy giọng cha – rất xa, rất nhẹ:

“Tốt rồi, con trai.”

🌧️ Kết
Đôi khi, điều khiến chúng ta đau khổ nhất không phải là sự thật,
mà là những lời chưa kịp nói hết.
Một câu dang dở, một cái nhìn cuối cùng — có thể đổi hướng cả cuộc đời.
Và đến khi hiểu ra, người để ta nghe phần còn lại… đã không còn nữa.